Người dịch: Whistle

Thư phòng.

Tần Vô Ảnh ném mấy quyển sổ dày lên bàn, dựa lưng vào ghế, thở phào nhẹ nhõm, trên mặt là vẻ thoải mái.

“Ruộng đất, khế đất, cửa hàng…”

“Còn có những mối quan hệ được xây dựng trong nhiều năm, tất cả đều thuộc về Thiên Thủy trại ta, Miêu Khôn chết tốt lắm, Tiền lão thái gia chết cũng tốt lắm.”

Nếu như Miêu Khôn không chết, Tiền gia sẽ không đến cầu cứu Tần Vô Ảnh.

Nếu như Tiền lão thái gia không chết, cho dù Tiền gia có đầu quân cho Thiên Thủy trại thì cũng không thể nào giao ra tất cả những thứ này.

Chẳng trách, bên ngoài có người suy đoán, những chuyện xảy ra quanh Tiền gia trong khoảng thời gian này đều do Thiên Thủy trại giở trò.

Nếu như Tần Vô Ảnh không biết chuyện này, e rằng ông ta cũng sẽ nghĩ như vậy.

“Đà chủ.”

Một người gõ cửa, bước vào, tay cầm hai quyển sổ đưa cho Tần Vô Ảnh:

“Đây là tư liệu mà thuộc hạ đã điều tra.”

“Ừ.”

Tần Vô Ảnh gật đầu, nhưng không nhận lấy sổ:

“Kết quả thế nào?”

“Chắc là… thật.” Người đến trầm ngâm một chút, nói:

“Tiền gia rất có thể thực sự có một bộ Huyền Binh chiến giáp, hơn nữa phẩm chất còn rất cao, nên mới có thể “tay trắng làm nên nghiệp lớn”.”

“Nhưng chuyện này, cho dù là ở trong Tiền gia, cũng rất ít người biết, người thực sự nhìn thấy có lẽ chỉ có hai, ba người.”

Người này ngẩng đầu lên, nói tiếp:

“Tiền Văn chết, Tiền lão thái gia cũng bị giết, Nhị gia, người cuối cùng nhìn thấy Huyền Binh chiến giáp, cũng bị giết chết trong mật thất vào đêm mà Tiền lão thái gia chết, chắc là do kẻ giết chết Tiền lão thái gia ra tay.”

“Cho nên bây giờ không có ai ở Tiền gia nhìn thấy thứ này.”

“Nói cách khác…” Tần Vô Ảnh gõ bàn, chậm rãi nói:

“Rốt cuộc là có hay không vẫn chưa biết?”

“Đà chủ!” Người đến nghiêm giọng:

“Theo phân tích của thuộc hạ, tám chín phần mười là có.”

“Cho dù có thì sao?” Tần Vô Ảnh liếc nhìn người đó, phất tay, vẻ mặt thờ ơ:

“Đưa đồ cho Dương Cận Chu, gã ta rất hứng thú, không cần phải lo lắng về thứ “không biết có hay không”.”

“Vâng!”

Người đến cúi đầu, giọng điệu có vẻ không cam lòng.

Nhưng người này không dám vi phạm mệnh lệnh của đà chủ, lại ngẩng đầu nhìn Tần Vô Ảnh đang mặt không cảm xúc, cúi người, lùi ra ngoài.

“Ngu ngốc!”

Nhìn thuộc hạ rời đi, Tần Vô Ảnh hừ lạnh:

“Có thể giết chết Tiền lão thái gia, cho dù là dựa vào Huyền Binh chiến giáp thì cũng nhất định là cao thủ Hắc Thiết, sao có thể dễ dàng trêu chọc?”

“Địch trong tối, ta ngoài sáng, chỉ là tự chuốc lấy phiền phức.”

“Đà chủ.” Một giọng nói mềm mại vang lên từ trong góc tối:

“Chúng ta thực sự không cần sao?”

“Có cơ hội, đương nhiên phải tranh giành.” Tần Vô Ảnh không hề bất ngờ trước giọng nói trong bóng tối, giải thích:

“Không có cơ hội thì lại là chuyện khác.”

“Yêu cầu của Tiền gia, Dương Cận Chu sẽ đồng ý sao?” Giọng nói kia hỏi.

“Làm sao gã ta có thể không đồng ý được chứ?” Tần Vô Ảnh cười khẩy:

“Gã này rất “keo kiệt”, hơn nữa, thứ mà chúng ta đưa cho cũng không ít, chuyện của Tiền gia coi như bỏ qua, sau này không cần phải nhắc đến nữa.”

“Vâng.”

Tên: Chu Giáp.

Tu vi: Phàm Giai thập phẩm viên mãn.

Nguyên Tinh: Thiên Anh Tinh (Đặc tính: Chưởng Binh), Địa Mãnh Tinh (Đặc tính: Bạo Lực), Địa Mặc Tinh (Đặc tính: Thính Phong), Địa Hùng Tinh (Đặc tính: Long Hổ), Thiên Huyền Tinh (Đặc tính: Càn Khôn tàn), Địa Phụ Tinh (Đặc tính: Ngự Thủy tàn).

Công pháp: Tam Nguyên Chính Pháp viên mãn.

Võ kỹ: Tam Trọng Khiên Phản tinh thông, Tử Lôi Phủ Pháp viên mãn, m Sát Đoạt Mệnh Kiếm tinh thông, Nạp Nhĩ Bí Tức Thuật viên mãn, Cửu Trọng Đăng Lâu Bộ viên mãn, Thiết Nguyên Thân viên mãn, Tam Thân Bộ, Cự Mãng Thổ Châu…

Nhờ vào việc tu vi tăng lên, Long Hổ Huyền Thai “gia trì”, rất nhiều công pháp “tiến triển chậm chạp” trước kia cũng dần dần được Chu Giáp tu luyện đến viên mãn.

Thiết Nguyên Thân, vì thường xuyên “tắm thuốc”, thậm chí đã sắp đại viên mãn.

Mỗi một khoảng thời gian, Chu Giáp lại uống một ít nước cốt Nhiếp Không thảo, tuy rằng Cửu Trọng Đăng Lâu Bộ chỉ là viên mãn, nhưng tốc độ lại tương đương với đại viên mãn.

Tuy rằng có lẽ vẫn kém hơn so với cao thủ Hắc Thiết, nhưng xét trong những Phàm Giai thập phẩm, e rằng rất ít người có thể sánh bằng Chu Giáp.

Mấy tháng nay.

Công pháp trên màn hình không có nhiều thay đổi, nhưng tốc độ tu luyện lại “kinh người”.

Chu Giáp mở mắt ra, khói xanh lượn lờ trước mắt.

Hoán Thần hương có giá mười Nguyên Thạch một nén, là thứ do Huyền Thiên minh hợp tác với Đế Lợi tộc để luyện chế, rất thích hợp để tĩnh tâm, ngưng thần.

Thứ này thường được cao thủ Hắc Thiết sử dụng, bây giờ lại được đốt trên một chiếc thuyền lá “bình thường”.

“Ha ha…”

Tiếng cười thoải mái vang lên từ boong thuyền:

“Lại có cá cắn câu rồi!”

Từ Tú Trí mặc váy dài màu vàng nhạt, mặt đỏ bừng, tay cầm cần câu, hét lớn, nàng ta đã quên mất việc phải giữ hình tượng.

Đợi đến khi Từ Tú Trí thu cần câu, một con cá đen có sọc vàng bị ném lên boong thuyền.

“Kim Tuyến ngư.”

Chu Giáp nhướng mày:

“Rất hiếm thấy, loại cá này thịt rất ngon, chỉ có một xương, rất được những gia đình giàu có trong thành ưa chuộng, chỉ là số lượng quá ít.”

“Từ cô nương, vận may thật tốt!”

“Đúng vậy!” Từ Tú Trí cười lớn:

“Ta đã nói là vận may của ta rất tốt, đương nhiên, địa điểm, mồi câu mà huynh chọn cũng không tồi, xem ta câu Hoàng Lân ngư này.”

Nói xong, Từ Tú Trí móc mồi, thả câu.

Tiền Tiểu Vân nhìn trời, lại nhìn Từ Tú Trí đang hưng phấn, biết nàng ta sẽ không trở về trong thời gian ngắn.

“Thôi vậy.”

Tiền Tiểu Vân thở dài, nhóm lửa:

“Ta cũng “trổ tài”, để cho hai người nếm thử tay nghề của ta.”

“Chu huynh!”

“Ở đây có rượu không?”

“Có.” Chu Giáp gật đầu, lật tấm ván phía sau lên, bên dưới là từng hàng rượu đủ loại:

“Không chỉ có rượu, còn có mấy món nhắm, tuy rằng không tinh xảo, nhưng cũng có hương vị riêng.”

“Tốt!”

Từ Tú Trí vỗ tay:

“Hôm nay, chúng ta sẽ chèo thuyền “du ngoạn trên sông”, uống rượu, câu cá, học theo những bậc tiền nhân nhã, đáng tiếc, ta không biết làm thơ, còn hai người?”

0.44942 sec| 2404.273 kb